Dạ, em còn nghĩ thêm, em xin lấy trường hợp cá nhân em. Do lúc đó, khi em vào viện do bị tai nạn, mặc dù em có bảo hiểm y tế được quyền nhận thuốc đến 80%, và phải trả 20% nếu như vượt quá số tiền là 150k. Nhưng do em bị thương cần đến tiểu phẫu (khâu lại 10 mũi), thì cái này lại ko nằm trong danh mục được y tế chi trả, mà người bệnh phải đứng ra ứng trước, và đóng hết chi phí, lúc đó cũng may em mượn được tiền bạn, nên đóng được, hoặc khi người bệnh tự đến phòng cấp cứu, yêu cầu được cấp cứu do sức khỏe có vấn đề, thì khi bác sĩ chẩn đoán, lại có một số thuốc bệnh nhân phải tự chi, chẳng hạn như em, là truyền dịch biển do đau dạ dày và mất nước, và chi phí ống, kim tiêm, thì lại phải trả, tuy không đắt lắm, nhưng cũng ko nhất thiết bắt bệnh nhân trả, nếu như người ta có bảo hiểm y tế. Tức là, theo em nghĩ, làm thế nào mình có thể kết hợp với những y tá, bác sĩ có chuyên môn, họ biết cái nào là cần thiết cho bệnh nhân và đưa ra một danh sách cụ thể, công khai, tuyên truyền rõ đến bệnh nhân, cái nào có thể phải chi trả do bảo hiểm y tế chịu, cái nào có thể nằm trong khả năng bệnh nhân có thể trả được, cái nào đắt, cần đến sự hỗ trợ thêm từ bệnh nhân. Với lại, lưu ý các trường hợp khẩn cấp cần cấp cứu ngay, nếu bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch,thì cần ứng biến như thế nào, nếu như lúc đó bệnh nhân không phải là người chi trả, mà lại là người khác?Em đang nghĩ thêm trường hợp đó.Với lại, em thích là người tư vấn, đưa ra những ý kiến,để đạt được hiệu quả là giúp bệnh nhân, chứ em không tham vọng, làm chức gì cả trong nghiệp đoàn đâu nha anh.